Di chúc của Dư luận viên - Dân Làm Báo

Di chúc của Dư luận viên

Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa C.C
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

Công cuộc Gâu Gâu Cứu Chủ của đội ngũ khuyển ta, dù ngày càng khan cổ khô họng mỏi mõm, chịu nhiều gậy gạch, bị ăn đòn nhiều hơn nữa, song có phấn đấu gâu gâu đến đâu đi nữa thì nhất định ngày rã đám của đảng ta chẳng còn bao xa. Đó là một điều chắc chắn.

Tôi lo sợ đến ngày đó, tôi không biết phải trốn chui rúc mặt đi đâu để tránh mặt chòm xóm láng giềng, tránh mặt nhân dân cả nước.

Tôi học hành chẳng được bao nhiêu, song nhờ thuộc nằm lòng Di chúc của Bác Hồ từ lớp mẫu giáo mà biết được ông Đỗ Phủ người nước Anh Hai, đời nhà Đường, có câu tiếng Tung Quốc tôi không nhớ nổi, tôi chỉ biết nghĩa tiếng Việt là, “Người thọ 70 xưa nay hiếm”.

Nhưng đó là chuyện đời nhà Đường bên Tàu thời xưa; đời nhà Đảng bên Ta thời nay người thọ bảy bó chạy đầy đường; nhiều nhất là đảng viên, trong đó có kẻ vẫn sung sức như đồng chí nguyên TBT Nông Đức Mạnh 77 tuổi, trưởng nam (anh cùng cha khác mẹ của Nguyền Tất Trung) của Bác Hồ, đã vồ luôn cô bồ của con trai mình là Nông Quốc Tuấn làm vợ; vồ thành công, thành công, đại thành công, làm vẽ vang thêm sự nghiệp nối dõi tông đường của bác Hồ là cha già DT.

Còn tôi thì căn cứ vào tình hình “Hồ Chí Minh bắt chó náo loạn”, cộng với bản thân bị ăn cui ăn dùi trong khi hành nghề DLV theo nhịp độ ngày càng gia tăng dồn dập, nay đã nhừ đòn. Với tấm thân hình ma dại này, không biết đi chầu Bác lúc nào.

Vi vậy tôi để lại mấy lời này, phòng khi tôi đi gặp Bác, thì đồng bào cả nước “nghĩa tử là nghĩa tận”, đọc mà thông cảm, tha thứ cho tôi, đừng hận tôi nữa.

Tôi làm nghề DLV này cũng vì không biết làm gì hơn để có thu nhập mà sống qua ngày. Viết đến hai chữ “thu nhập”, tôi lại tủi thân buồn muốn khóc khi so sánh thanh niên Việt Nam thời đại Hồ Chí Minh với mấy người Việt Nam già lão đang sinh sống ở nước ngoài. Họ chỉ cần lên xe buýt xuống đường cầm cái bảng đả đảo cộng sản là “có thêm thu nhập” khỏe re như đồng chí Phó Thủ tướng Nguyễn Thanh Sơn khẳng định, trong khi DLV như tôi gâu gâu suốt ngày suốt đêm mà không đủ tiền mua thuốc đỏ băng gòn để xức mặt toạc đầu u vì bị ăn dùi cui mệt nghỉ.

Gâu gâu gì thì gâu gâu, tôi vẫn biết đó là xấu: con chó sủa là nghề của nó, còn tôi là người mà đi gâu gâu không đâu vào đâu lại càng tệ hơn chó (“Chó đâu chó sủa lỗ không”, còn DLV bọn tôi toàn sủa trống không mà chẳng phản biện bằng chứng cứ lý luận đàng hoàng được điều gì). Nhưng như đã thưa ở trên là tôi không biết làm gì hơn ngoài nghề DLV.


Đó là tâm sự mà tôi chỉ dám ghi lại trong di chúc này, chờ ngày tôi chết đi là khi tôi không còn phải bận tâm, mắc mớ gì đến nhu cầu “thu nhập” để phải sủa bậy sủa càn nữa.

Tục ngữ Việt Nam có câu “Chó chết hết chuyện”, nhưng Dư luận viên chết vẫn bị dân tiếp tục chửi dài dài. Biết thế nên tôi viết di chúc này với mục đích chính là để xin đồng bào tha thứ cho.

Sau cùng tôi cũng xin họ hàng nhà Chó tha thứ cho hàng ngũ 80.000 Dư Luận Viên chúng tôi đã cướp đoạt nghề gâu gâu của Chó để sủa cho bọn chủ bất lương bấy lâu nay.

Hà Nội Ngày 26 Tháng 9 năm 2017

Dư Luận Viên


Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo